Món quà Tết Âm lịch

Vào lúc giao thừa Tết ta, tôi đang qua đêm tại nhà nghì thanh niên ở New Zealand. Theo tập tục của tôi, tôi cầu nguyện để có ‘món quà kỳ nghỉ’. ‘Món quà ngày nghỉ’ này là lời cầu nguyện để có một cuộc hẹn thiên thượng (giống như Philip và viên hoạn quann người Ethi-ô-pi trong Công vụ đoạn 8).

Thông thường tôi chỉ có một món quà kỳ nghỉ nhưng đó là một kỳ nghỉ phép đặc biệt káo dài hai tháng, cho nên tôi xin thêm một cơ hội mà tôi đã có.

Căn phòng có năm phụ nữ ba người thì ra ngoài vì đó là tối thứ bảy. Không phải là hạng người thích liên hoan tiệc tùng cho nên tôi ở lại trong phòng, Khoảng 9:15 tối một người mợi dọn vào. Cô ta trông cỏ vẻ là người Hoa cho nên tôi bắt chuyện bằng tiếng phổ thông và cô ta xuýt ngã. Cô ta làm việc trong cửa hàng bán vật dụng phụ tùng việt dã và vừa mới đến.

Dĩ nhiên, cô ta tò mò vì sao tôi nói tiếng phổ thông thì tôi giải thích là từng làm việc ỡ Đài loan và là người kể chuyện. Cô ta tiếp tục đặt câu hỏi cho tới khi cô ta biết tôi là người tin Chúa. Thì cô ta nói, “tôi từng đi nhà thờ một lần và tôi khóc.”

“Vì sao cô lại khóc?”

“Họ bàn về tình thương mà tôi thì cần tình thương.”

Một cơ hội dễ dàng. Tôi nói, “tôi biết vài câu chuyện có lẽ giúp cô hiểu về tình thương và bằng cách nào để tìm thấy tình thương. Cô có hứng thú không?”

Cô ta có hứng thú nhưng phải ra ngoài ăn tối, Chúng tôi bắt đầu câu chuyện lúc 9:45. Hiển nhiên là từ câu chuyện đầu tiên đó là ‘cuộc hẹn thiên thượng’ chắc nịch. Cô ta lắng nghe một cách khát khao từng câu chuyện và trong lúc giữa chừng chúng tôi thảo luận những gì chúng tôi học hỏi được về con người và Đức Chúa Trời. Cô ta nêu nhiều câu hỏi tuyệt vời – mà đa phần chúng tôi không trả lời vì câu chuyện tiếp sẽ giải đáp.

Sau mổi câu chuyện cô ta sẽ hỏi, “Câu chuyện tiếp theo là gì?”

Tôi cầu nguyện cho những người cùng phòng sẽ chưa quay về để không làm chúng tôi mất tập trung. Chúng tôi kết thúc tám câu chuyện lúc 11:15 tối. Theo lệ thường thì tôi đi ngủ lúc 9:30 nhưng thật đáng công để thức khuya hơn để chia sẽ với người phụ nữ này. Tôi hoàn tất trọn bộ câu chuyện với đại cương Phúc âm, ‘hai lối sống’ để tóm tắt sứ điệp Kinh thánh và giải thích Cơ đốc nhân là ai và làm thế nào để trở nên Cơ đốc nhân.

Tôi cảm nhận Đức Chúa Trời đang sửa soạn tấm lòng người nữ này, Đưa cô ta từ Đại lục đến căn phòng nhà nghỉ thanh niên tại New Zealand.

Tôi đề nghị cầu nguyện và bày cô ta cách cầu nguyện. Tôi thắc mắc là cô ta sẽ cầu nguyện hay không nhưng tôi bảo đảm cô ta là cầu nguyện không phức tạp gì cả, chỉ bảy tỏ những suy nghĩ trong lòng.

Nàng cầu nguyện bằng vài nội dung trong câu chuyện. “Đức Chúa Trời đấng sáng tạo, cảm ơn Ngài tối nay là đêm giao thừa, đó là đêm quan trọng cho người Hoa chúng con, chấm dứt cái cũ và bắt đầu cái mới. Nó giống như đêm Lễ Vượt qua tại Ai-cập. Đêm nay là Lễ Vượt qua của con. Con từ bỏ cái cũ và bắt đầu cuộc sống mới đi theo Ngài.”

Cả hai chúng tôi kết thúc trong nước mắt. Tôi chỉ ở đó trong một đêm nhưng đủ thời gian để hướng dẫn nàng tìm Kinh thánh và một giáo hội. Tôi tin chắc Cha thiên thượng của nàng sẽ chuẩn bị sẳn ai đó tiếp tục dạy dỗ nàng phương cách trở thành môn đồ của Chúa Giê-su.

You may also like...

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *